Ðại
Ðạo Tam Kỳ Phổ Ðộ
Tòa
Thánh Tây Ninh
Về Thời Cuộc Của Nước Việt Nam
và Thời Cuộc Cà Thế Giới
Viết tại Nam Vang năm Bính Thân 1956
VIỆT
NAM SẼ TỰ GIẢI QUYẾT SỐ PHẬN MÌNH
Việt Nam tranh đấu để giành lại
chủ quyền của mình bị mất. Cộng Sản lợi dụng thời cơ chỉ huy cuộc tranh đấu ấy
để xoay sự thắng lợi về cho Đảng Cộng.
Người Pháp vì muốn duy trì sự có
mặt ở Đông Dương nên không chịu sớm giải quyết ổn thỏa với người Việt, bởi
chánh sách lửng chửng của Pháp mà vấn đề Việt Nam đã trở thành vấn đề Quốc Tế.
Chiến tranh đại qui mô sẽ bùn nổ
ở Đông Dương, người Mỹ vừa rút chơn ra khỏi ổ ông Cao Ly, nay phải lăn mình vào
máu lữa một lần nữa. Quyền lợi và thuộc địa của Pháp bị ảnh hưởng đã đành,
nhưng non sông Đất Việt bị tàn phá là một điều rất ân hận? ...
Người có sứ mạng đặt vào trách
nhiệm cứu nước, cứu dân không lẽ ngồi yên để nhìn cảnh gia vong, quốc phá…
Trãi qua mấy ngàn năm lịch sử,
biết bao cảnh vinh, nhục, thăng, trầm, bao nhiêu cuộc tang thương biến đổi, dân
tộc Việt Nam vẫn chịu đựng các sự thử thách éo le.
Đã biết Bắc địch hiện nay có binh
hùng, tướng mạnh, lực lượng vô biên, nhưng đâu phải là lần đầu tiên giống Lạc
Hồng đương đầu với họ.
Xưa những bậc Tiến Bối ta đã từng
đả phá quân Nguyên, danh tiếng lẫy lừng thuở ấy, đại bại Nhà Thanh, Nhà Minh, oai
chấn một cõi trời Đông, thì nay chúng ta há không đuổi được kẻ thù ngàn năm
đang lăm le diễn lại bổn tuồng cũ.
Lợi dụng tình thế trong tám năm
qua. Nhà lãnh Đạo Việt Nam tương kế tựu kế, tập luyện binh sĩ thuần phục và tạo
ra cho Tổ Quốc một số khí giới không thể tưởng tượng.
Thử hỏi? các nước lân bang có
tiếng là độc lập từ lâu, và những quốc gia đã bước lên võ đài quốc tế gần đây,
có một lực lượng khả dĩ nào so sánh với lực lượng Việt Nam chăng?....
Nước Pháp và các cường quốc khác
đã giúp cho người Việt Nam phương tiện để quật cường, đó là cơ hội ngàn năm một
thuở…
Nắm vững cái chìa khóa thành công
trong tay, nhà lãnh Đạo rất tin tưởng nơi tương lai tươi sáng của dân tộc.
Nhơn hòa địa lợi là hai điều kiện
sẵn có, chỉ có điều kiện thứ ba là Thiên thời. Cái ngày mong mõi ấy sẽ đến, đem
lại sự vinh quang cho toàn dân !!!...
Ông Bảo Đại vì không được dân
chúng bầu lên, và chánh phủ của ông không có ý chí của toàn dân thành lập, sẽ
bị sụp đổ là lẽ dĩ nhiên. Chí như ông Hồ Chí Minh là người có thành tích cách
mạng, chánh phủ của ông có danh nghĩa kháng chiến chống thực dân, giành độc
lập. Ngày mà Trung Cộng công khai đem binh vào đất Việt, ngôi sao của ông cũng
bị lu mờ.
Các chiến sĩ tranh đấu trong hàng
ngũ Việt Minh sẽ thấy rõ mục đích đánh giặc của họ trong mấy năm qua rồi chán
nãn rồi quay về với Tổ Quốc thật sự.
Ai là người đang ôm cái chủ nghĩa
quốc gia với một tấm lòng thanh bạch, với những hy sinh cao quí?...
Ai là người không phản bội quyền
lợi của Quốc Gia, và không đi ngược lại nguyện vọng của nòi giống?...
Ai có đủ những điều kiện ấy, toàn
dân sẽ quí phục, thì sự thành công của Việt Nam cũng tùy thuộc nơi đó.
Trãi qua mấy thời kỳ lập quốc của
các bậc anh hùng, đều xuất thân trong hàng dân giả, áo vải, quần bô, ăn không
cần no, ngủ không cần yên, nằm gai nếm mật, khắc cốt ghi xương chánh nghĩa của
dân tộc để thực hiện cho kỳ được mới thôi.
Những tướng lảnh của các nước văn
minh, tiên tiến, phải chăng là bậc hiền triết tài năng, luôn luôn đem chí cả
phụng sự cho nước nhà, mưu cẩu hạnh phúc cho toàn dân và cho đồng loại.
Ông GEORGES WASHINGTON, đã mở một thế hệ mới cho dân tộc Mỹ.
Đại Tướng DE GAULLE hô hào giải phóng quê hương bị người Đức chiếm đóng. Hai vị
Thủ Tướng ADENSURE và EDGARFAUR …đều nắm vững lèo lái quốc gia để thụ hưởng.
Nước Đức và nước Nhật bị bọn Quốc Xã và đám
quân phiệt đưa xuống hang sâu, vực thẫm. Các nhà lảnh Đạo đó là bậc trượng phu
vượt khỏi việc thường tình để làm tròn sứ mạng mình.
Tượng trưng cho một quốc gia có văn hiến dân
tộc, đâu phải là hạng phàm phu tục tử, chỉ biết vui say vật chất, sớm mận, tối
đào, nước mất mặc nước, dân khổ mặc dân.
Lẽ Trời đã định cho giống Lạc Hồng thâu
hồi quyền tự chủ của mình để nở mặt cùng năm châu bốn biển.
Một vị Thần Lonh đã mách bảo:
Mách cho đó Tây không còn ở,
Giùm làm công một thuở rồi đi.
Rồi đây sẽ có một anh hùng áo vải mà quốc dân
đang mong chờ, đứng ra cứu dân, cứu nước. Mặc dầu đi gió về mưa, nhưng nước
Việt Nam chưa chắc chắn sẽ được toại nguyện.
Nhơn vật sẽ bị hao bớt rất nhiều, vì theo luật
Thiên Điều, kẻ làm lành sẽ được sống sót, còn kẻ dữ phải đền bồi tội lỗi.
Chánh nghĩa sẽ cứu vãng dân tộc Việt Nam , và sẽ bảo đảm cho dân tộc nầy một
tương lai sáng lạng, một địa vị có một không hai trên quả địa cầu nầy.
Trận đại chiến kỳ ba không sao tránh khỏi, bị
kẹt ở Triều Tiên lần đầu, người Mỹ rất khổ tâm với trận giặc giả cù cưa, cù
nhẵn ấy, nó nuốt không biết bao nhiêu tiền bạc và còn làm tốn hao bao nhiêu
xương máu.
Rút được kinh nghiệm, người Mỹ sẽ không để cho
con dân mình làm mồi cho súng đạng lâu ngày, và tài chánh phung phí dài hạn,
nên các tướng lảnh Mỹ sẽ đánh mau và đánh mạnh. Chiến tranh sẽ vô cùng ác liệt,
khí giới tối tân sẽ đem đối chọi khí giới tối tân, chiến sỹ, xâu xé với chiến
sỹ. Để đương đầu với đám người cuồng nhiệt vì lý tưởng, xem cái chết nhẹ tợ
lông hồng. Mỹ sẽ cho quân đội Nhựt đổ bộ, đem hết sức mình tác chiến, để đổi
lấy tự do cơm áo, tha hồ họ sẽ tàn sát, tha hồ họ sẽ phá hoại.
Trước cảnh sụp đổ tang tóc đau thương ấy, Thần
Thánh cũng phải châu mày ứa lệ. Nhưng cơ Trời đã định, con người vì quá độc ác,
chủ trương mưu sâu kế độc, giết hại lẫn nhau, để tranh đoạt bả vinh hoa, mồi
phú quí. Luật sửa phạt không thiên vị một ai, khó mà tránh đặng.
Cuộc giết chóc sẽ lan tràn từ Á sang Mỹ với
trận bom nguyên tử và khinh khí tích trữ, Nga và Mỹ sẽ hũy diệt các thành phố
lớn, các trung tâm kỹ nghệ của đối phương biến đổi trong chốc lát, những nơi
thị tứ phồn thịnh ra bãi tha ma hoang vắng. Các nước nhỏ bị ảnh hưởng lôi cuốn
trong chiến tranh cũng vẫy đầy tai nạn.
Ôi! Còn gì là nhơn loại, còn gì là văn minh, rõ
thật là cơn tận diệt. Sau trận giặc long trời lỡ đất ấy, con người còn lại
chẳng bao nhiêu, nhưng đó toàn là giống tốt, không tội lỗi, không nhiễm trược
trần.
Vì đã chủ trương một thuyết vô nhân Đạo, làm
cho nhơn loại phải khổ đau, sanh linh đồ thán, cang thường xiêu đỗ, luân lý
ngửa nghiêng, nước Nga sẽ bị xóa tên trên bản đồ Quốc Tế, nước Mỹ tuy bị một
vết thương rất nặng, nhưng tên tuổi vẫn còn. Các phần tử tinh hoa, ưu tú của Mỹ
sẽ noi gương của nước Việt Nam , lập lại một nước Mỹ Đạo đức, nhơn
nghĩa. Dân Mỹ sẽ sống một cuộc đời sung túc nhàn lạc, không còn những tham vọng
ích kỷ xấu xa nữa.
Tạo hóa đã sắp bày, vì muốn lập lại đời Thánh
Đức cho muôn dân hưởng cảnh thái bình, an cư lạc nghiệp, cho nên mới có cơ
thưởng phạt.
Thử hỏi: sau trận thư hùng quyết liệt ấy, Nga
và Mỹ đem lại những gì bổ ích cho chính mình? Chớ không nói chi cho nhơn loại.
Bại trận như kẻ chết, còn thắng trận cũng như kẻ ngất ngư. Người Nga và Mỹ là
hai giống dân tiến bộ nhứt trong nhơn loại sao chẳng xét suy, để cho nhơn loại
trên thế giới và cho mình tránh được cơ tận diệt ghê gớm ấy? .........
Vì không thấu triệt cái lý nhiệm màu của hóa
công, cho nên thiên hạ mới tự đắc, tự hào với khao học tối cao của mình, chỉ
biết có quyền lợi, chỉ nuôi những tham vọng ích kỷ xấu xa mà không kể đến cái
ác quả sẽ gánh lấy về sau.
Cụ Trạng Trình đã có lời tiên tri:
“Mười phần hết bảy còn ba,
Hết hai còn một mới ra thái bình”
Chiến tranh kỳ ba dứt, còn gì là Nga với Mỹ,
còn đâu các nhà lảnh Đạo khôn lanh, hăng hái, tranh hơn thua nhau từ lời nói,
từ ảnh hưởng nhỏ đến ảnh hưởng to, để rốt cuộc đưa người vào chổ chết.
Hai khối Nga Mỹ sẽ mạt, nhưng trước cảnh rùng
rợn não nùng của thời hậu chiến, còn ai dám tự xưng “Chỉ có ta đây”, còn ai dám
đứng ra kết phe lập đảng để tranh hùng tranh bá nữa.
Nhứt định không, không có ai cả. Chỉ còn lại
những người sống sót, tỉnh cơn ác mộng im lìm lo cho đấp đổi qua ngày, họ sanh
nơi đâu ở đó, sống một đời sống thanh đạm giản dị.
Thấy rõ chiến tranh là tai hại chừng nào, còn
ai điên cuồng gì lại gây ra chiến tranh nữa. Bài học qua rất đắt giá, nhưng nó
thức tỉnh được lòng người ít nữa cũng hàng trăm thế kỷ.
Nhơn loại sẽ tránh được nạn binh đao, một nguơn
thanh bình sắp lố dạng.
Dân tộc Việt Nam là một dân tộc thấm nhuần Đạo
đức từ ngàn xưa, nhờ ảnh hưởng giáo lý của Đức Khổng Tử, Đức Lão Tử, Đức Thích
Ca, Đức Chúa Jésus, người Việt có một nền tảng luân lý rất vững chắc, luôn luôn
biết thờ Trời kỉnh Phật, sùng bái Thánh, Thần, người Việt còn biết thương yêu
đồng loại như anh em một nhà, như con một cha, mà cha cả là Đức Thượng Đế.
Mặc dầu có một vài lầm lỗi, nhưng đã biết ăn
năn tự hối. Người Việt lo lập công bồi đức, công đức ấy đến hồi đơm bông kết
quả, để thưởng công xứng đáng mấy ngàn năm lập quốc, mà không lúc nào được trọn
quyền tự chủ. Đức Thượng Đế sẽ ban ơn cho giống Lạc Hồng thâu hồi nguyên vẹn
quyền tự chủ của mình. Sống trong nước nô lệ bị mất chủ quyền, cũng như các
nước láng giềng khác. Các lảnh tụ quốc gia Việt Nam sẽ lợi dụng sự đầu hàng của Nhựt để
dành lại tự do cho dân tộc. Việc ấy sẽ dễ dàng hơn và đã kết thúc từ lâu, nhưng
thời cơ xuôi khiến Cộng Sản cướp chánh quyền, rồi người Pháp trở lại hai bên
đánh nhau:
Việt Minh thắng ư ?...Pháp thắng ư ?.....
Hai viễn ảnh điều tai hại cả hai………..
Một bên là Cộng Sản phụng sự quyền lợi Nga Sô.
Còn bên khác là Pháp lo duy trì quyền lợi của mình, như thế còn gì là quyền lợi
của quốc gia, còn đâu là nền tự chủ.
-Muốn cứu dân cứu nước phải thoát ra khỏi gọng
kìm ấy:……..
Ai sẽ vạch đường mở lối cho dân tộc Việt Nam ?.......
Ai sẽ dìu dắt dân nầy ra khỏi bế tắc ?......
Nhờ nhà lãnh Đạo, dân tộc Việt Nam sẽ mở lối ra
cho mình, sẽ tự vạch con đường sống cho mình, thật là một sứ mạng vô cùng khó
khăn, một việc làm không tiền khoán hậu.
Vì sự thành công oanh liệt đó, mà nước Việt Nam được các nước trên thế giới yêu mến
kính phục, sau những cuộc thử thách liên tiếp. Đức Thượng Đế nhận thấy chí nhẫn
nại, lòng Đạo đức không dời đổi, óc thông minh khôn khéo của giống Lạc Hồng,
nên ban ơn cho giống dân nầy lãnh Đạo nhơn loại còn sống sót ở Năm Châu, hầu
lập lại một xã hội mới, lấy Đạo đức nhơn nghĩa làm căn bản, loài người sẽ hưởng
một đời sống vui tươi, dưới sự hướng dẫn của nước Việt Nam thuần nhứt, nước
Việt Nam muôn đời…
Trước 80 chục năm dư mất chủ quyền, dân ba chục
triệu sống trong cảnh chim lồng cá chậu. Là người thương nước mến dân, chẳng
lựa là đấng mày râu hay hàng nhi nữ mỗi công dân phải có nhiệm vụ tối cao, giải
thoát cho non sông, giải thoát cho đồng loại.
Đi tận phương trời Tây, rồi trở về Đông, để hấp
thụ cái chủ nghĩa giết cha, chém chú, phản huynh đệ, đem nước nhà hiến nạp cho
người, coi đất trời như không có. Hành vi ấy có thể là hành vi của anh hùng dân
tộc chăng?...
Trước nạn khói lữa, trước cảnh nồi da xáo thịt,
nhơn loại điêu đứng, quốc gia khuynh nguy, ngày đêm chỉ biết có gái đẹp, rượu
ngon, truy hoan trụy lạc vô chừng, con người như thế có đáng làm nhà lãnh Đạo
quốc dân chăng?....
Dân tộc Việt Nam có tiếng là sáng suốt, phải
nhận định cho được, ai là vị cứu tinh của mình, ai là người có thật tâm với Tổ
Quốc, mới tránh khỏi họa thành cháy vạ lây…
Từ ngày Việt Minh Cộng Sản hoạt động ráo riết,
thâu thành nầy, đoạt ải nọ, bao nhiêu cặp mắt đều chăm chú vào họ, bao nhiêu
tâm hồn đều nhìn vào họ, từ lao động, trí thức, công chức, cho đến thương gia,
kỹ nghệ gia, tất cả đều mong mõi có một điều là: Tự do độc lập, nên có cảm tình
với kháng chiến mà họ được tha thứ những lỗi lầm đã qua.
Vì quá tin tưởng nơi sự thắng lợi của Việt
Minh, mà vô tình lại quên cái hại của dân là ở chổ đó. ! ! !
Ngày mà quân Nhựt đổ bộ lên Đông Dương, những
kẻ thân Cộng, những người núp dưới “cờ đỏ sao vàng” sẽ bị chúng tàn sát không
hối tiếc. ! ! !
Người Nhựt có phận sự chống Cộng, họ sẽ diệt
trừ bất cứ là ai, thuộc những đảng phái nào hay thân Cộng, kẻ tạo ra cái cảnh
thê thãm ấy cho dân, làm sai lệch sự nhận định của dân, không phải là anh hùng
mà là tội nhân của dân tộc vậy.
Chiến tranh đã kéo dài trên tám chục năm, sự
đau khổ chập chồng, dân tộc Việt Nam phải sáng suốt tìm đường tự cứu.
Nhà lảnh Đạo đã vạch sẵn một con đường cứu dân,
con đường sống duy nhất cho giống nồi, để đem lại vinh quang cho đất nước.
Từ chổ không đi đến chổ có…..
Từ chổ bị trói buộc đi đến chổ tự do…..
Từ chổ phận tôi đòi đi đến chổ địa vị lãnh Đạo.
Ai giỏi tính toán, khéo hành động để nắm chặt
sự thành công trong tay, đó là anh hùng dân tộc vậy….
Trên bốn ngàn năm lập quốc, nước Việt Nam chưa lúc nào được hoàn toàn tự chủ.
Ở gần bên nước Trung Hoa hùng mạnh, mặc dù đã nhiều lần đánh đuổi được kẻ thù,
nhưng sau đó muốn yên nhà lợi nước, hàng năm phải đem cống hiến lễ vật.
Nhờ đức tính kiên nhẫn và tinh thần bất khuất
của giống nồi, người Việt Nam đã viết nên những trang sử vẻ vang
oanh liệt, làm chấn động cả thế giới.
Trên tám chục năm bị lệ thuộc của nước Pháp,
dịp may đưa đến để tháo củi sổ lồng, nhưng cuộc tranh đấu của toàn dân lại bị
Cộng Sản cướp công, làm lợi khí cho ngoại quốc.
Vận dụng thế nào để đem lại sự thành công cho
dân tộc, ấy là một nhiệm vụ rất gay go, nhưng đó mới là cái bí quyết của nhà
lãnh Đạo.
Nhờ thắng được các sự thử thách, người Việt tỏ
ra mình có đủ khả năng để giải quyết mọi trở lực. Đức Thượng Đế mới giao phó
cho sứ mạng dìu dắt thế giới sau nầy…
Việt Nam sẽ giúp các sắc dân trên mặt đất
ứng dụng lập trường ấy cho xứ sở mình, hầu xóa tan những nổi bất công, buộc
ràng áp bức, họ được hưởng một đời sống tự do đầy đủ, vui tươi. Các sắc dân sẽ
cảm mến dân tộc Việt Nam , xem người Việt như anh cả.
Nhờ đức tính chánh đáng mà Việt
Nam cảm hóa được thiên hạ, sau trận đại chiến kỳ ba, hai nước Nga và Mỹ sẽ bị
tàn phá tan tành, không còn địa vị nữa. Trung Quốc bị các nhà lãnh Đạo Quốc Dân
Đảng dắt đi lầm đường lạc lối, phải một thời gian rất lâu mới gây dựng lại được
sự nghiệp xưa.
Còn Nhựt Bổn là căn cứ của Mỹ ở
Thái Bình Dương, hoàn toàn bị sụp đỗ dưới lửa bom mưa đạn.
Chỉ có Việt Nam về mặt nhơn Đạo
thực hiện được chánh nghĩa.
Về Thiên Đạo được nêu cao nhơn
nghĩa, bác ái, đại đồng, thuận thiên lý, hợp nhơn tâm. Nên nắm giềng mối cho
chúng sanh trên mặt địa cầu nầy đời đời, kiếp kiếp…..
HỘ PHÁP
(Ký Tên)
PHẠM CÔNG TẮC